Thi Khúc Tiếng Xuân
Thơ Vivi
Cờ hoa xuân nhỏ lệ tang
Đầy hồ đỏ mỏ vinh quang cáo từ
Kinh đô giả tạo sắc hư
Lương dân hết kiếp sầu tư hoàn hồn
Chim non cỡi hạt trời cao
Dạo chơi nửa kiếp vườn đào cõi tiên
Nàng tiên nữ thắm tình duyên
Nhưng không quên được con thuyền lệ xuân
Chờ xuân trong đôi mắt đen nhỏ
Lưu lạc trời Âu nửa cuộc đời
Vấn vương tổ cũ chiều hoang lạnh
Tắt ánh sao vàng suối tình vơi
Đón xuân này hẹn ước xuân sau
Đàn chim non liền cánh bay mau
Xóa vết lằn in thành đô cũ
Hiền lương mừng tủi ướt lệ nhoà
Nàng xuân héo,thây ma ô-ố
Lệ miếu đường rũ đoá hoa sen
Tướng trọc tung cờ bay lố nhố
Beo hùm, rắn rết vuốt nanh đen
Cánh chim vàng tìm về rừng cổ
Nàng xuân xưa khép mở thiên đường
Bán buôn tấc dạ, tình thương đổ
Hồi chuông thiên cổ khải hoàng vương
Khép nắng xuân lá vàng phơi sương
Đàn thần trổi nhạc sóng đại dương
Bốn phương trời mây ngàn chuyển hướng
Che bóng sao vàng, gọi cố hương
Vinh xuân này hẳn nhục xuân sau
Đèn lạnh câm, môi ngậm ưu sầu
Anh hùng tô đậm mầu đen sậm
Tàn mộmg mị, úp mở đêm sâu
Lửa thử vàng gieo đầu xuân đón
Thuyền đầu non tung cánh buồm reo
Lấp lánh soi đường đèn đom đóm
Thân làm cây quế xác xuân treo
Ba kiếp xuân sầu hàn tâm sự
Mai tàn, áo vải trải non cao
Tiếng sét lê dân cung Tần Thủy
Nhục vinh, vinh nhục thẹn nao nao
Trời đen mà xuân đâu có hay
Trong trăng xuân mỉm cười với mây
Trà ấm xuân ngậm từng hơi khói
Đèn mờ xuân dấu lệ đong đầy
Núi ngũ hành oán khúc nghìn thu
Gương sạm cháy mờ áng mây mù
Xuân vĩnh biệt tình mèo le lói
Đời hóa kiếp làm cánh phù du
Nàng tiên xuân xếp cánh ngủ khì
Ao thay,đồng biến xám đen sì
Bên rừng cáo chạy tìm bể tắm
Bốn phương trời én đậu cành si
Cánh hoa xuân nửa kiếp chưa tàn
Đàn chim non nhuộm đủ lông vàng
Tung cánh mây trời về tổ cũ
Núi sông khô lệ đỏ hai hàng
Xuân nắng nhạt một chiều xuân ấy
Gió gieo đầu khô lệ Tố Như
Khách tình si ôm gối vô tư
Mồ hư thực đồng tan, hồ cạn
Một phút nàng xuân tắm bể dâu
Cuộc đời trở gió kéo mây sầu
Giống nòi ruồng bỏ lòng tan nát
Ngựa hí, dê kêu, chó cúi đầu
Thổn thức tàn đêm mắt xuân mờ
Thấy kinh đô cũ ngỡ là mơ
Trái tim rỉ máu chờ sao rụng
Nghe lời đất trở chẳng ai ngờ
Lệ Hằng Nga thắm kiếp tình si
Lòng vui đáy bể, cáo từ bi
Rắn, rết chui đầu mồ cỏ dại
Duyên xuân hữu ý sử vàng ghi
Mẹ Âu Cơ rộng vòng tay lớn
Ôm đàn con hiền sưởi nắng xuân
Bóng ngựa, dê quanh quẩn đôi lần
Tay mẹ chỉ núi non hùng vĩ !
Vivi
Norway 1994
(Còn tiếp)
Thơ Vivi
Cờ hoa xuân nhỏ lệ tang
Đầy hồ đỏ mỏ vinh quang cáo từ
Kinh đô giả tạo sắc hư
Lương dân hết kiếp sầu tư hoàn hồn
Chim non cỡi hạt trời cao
Dạo chơi nửa kiếp vườn đào cõi tiên
Nàng tiên nữ thắm tình duyên
Nhưng không quên được con thuyền lệ xuân
Chờ xuân trong đôi mắt đen nhỏ
Lưu lạc trời Âu nửa cuộc đời
Vấn vương tổ cũ chiều hoang lạnh
Tắt ánh sao vàng suối tình vơi
Đón xuân này hẹn ước xuân sau
Đàn chim non liền cánh bay mau
Xóa vết lằn in thành đô cũ
Hiền lương mừng tủi ướt lệ nhoà
Nàng xuân héo,thây ma ô-ố
Lệ miếu đường rũ đoá hoa sen
Tướng trọc tung cờ bay lố nhố
Beo hùm, rắn rết vuốt nanh đen
Cánh chim vàng tìm về rừng cổ
Nàng xuân xưa khép mở thiên đường
Bán buôn tấc dạ, tình thương đổ
Hồi chuông thiên cổ khải hoàng vương
Khép nắng xuân lá vàng phơi sương
Đàn thần trổi nhạc sóng đại dương
Bốn phương trời mây ngàn chuyển hướng
Che bóng sao vàng, gọi cố hương
Vinh xuân này hẳn nhục xuân sau
Đèn lạnh câm, môi ngậm ưu sầu
Anh hùng tô đậm mầu đen sậm
Tàn mộmg mị, úp mở đêm sâu
Lửa thử vàng gieo đầu xuân đón
Thuyền đầu non tung cánh buồm reo
Lấp lánh soi đường đèn đom đóm
Thân làm cây quế xác xuân treo
Ba kiếp xuân sầu hàn tâm sự
Mai tàn, áo vải trải non cao
Tiếng sét lê dân cung Tần Thủy
Nhục vinh, vinh nhục thẹn nao nao
Trời đen mà xuân đâu có hay
Trong trăng xuân mỉm cười với mây
Trà ấm xuân ngậm từng hơi khói
Đèn mờ xuân dấu lệ đong đầy
Núi ngũ hành oán khúc nghìn thu
Gương sạm cháy mờ áng mây mù
Xuân vĩnh biệt tình mèo le lói
Đời hóa kiếp làm cánh phù du
Nàng tiên xuân xếp cánh ngủ khì
Ao thay,đồng biến xám đen sì
Bên rừng cáo chạy tìm bể tắm
Bốn phương trời én đậu cành si
Cánh hoa xuân nửa kiếp chưa tàn
Đàn chim non nhuộm đủ lông vàng
Tung cánh mây trời về tổ cũ
Núi sông khô lệ đỏ hai hàng
Xuân nắng nhạt một chiều xuân ấy
Gió gieo đầu khô lệ Tố Như
Khách tình si ôm gối vô tư
Mồ hư thực đồng tan, hồ cạn
Một phút nàng xuân tắm bể dâu
Cuộc đời trở gió kéo mây sầu
Giống nòi ruồng bỏ lòng tan nát
Ngựa hí, dê kêu, chó cúi đầu
Thổn thức tàn đêm mắt xuân mờ
Thấy kinh đô cũ ngỡ là mơ
Trái tim rỉ máu chờ sao rụng
Nghe lời đất trở chẳng ai ngờ
Lệ Hằng Nga thắm kiếp tình si
Lòng vui đáy bể, cáo từ bi
Rắn, rết chui đầu mồ cỏ dại
Duyên xuân hữu ý sử vàng ghi
Mẹ Âu Cơ rộng vòng tay lớn
Ôm đàn con hiền sưởi nắng xuân
Bóng ngựa, dê quanh quẩn đôi lần
Tay mẹ chỉ núi non hùng vĩ !
Vivi
Norway 1994
(Còn tiếp)
No comments:
Post a Comment