Trái sầu Mẹ Việt
Khi sông núi tàn cơn khói lửa
Lại tra vào xích đỏ mác, Mao
Tù đày, tra tấn, lao đao
Trái sầu Mẹ Việt xanh xao Sơn Hà
Tiếng dân oán hong vàng núi biếc
Hồn than oan đọng tiết non sông
Lá rau, hạt gạo cùm gông
Hạt tình Mẹ Việt bềnh bồng bể dâu
Đầu xanh bạc vuốt sầu ủ rũ
Ảo mị lừa, máu mủ ly tan
Tình thương đổ nát lệ tràn
Tơ vàng Mẹ Việt từng hàng mây che
Dài năm tháng bóng đen lố nhố
Gieo hận thù hoen ố quê hương
Độc tài, ích kỷ, bá vương
Nát lòng Mẹ Việt đoạn trường ngàn năm !
Vivi
Norway 29.4.2005
Nhớ Mẹ già
ReplyDeleteNgửa trông trời Mẹ sầu lặng lẽ
Cúi hôn đất khách nhớ Mẹ già !
Lâu lắm chưa về thăm cố xứ
Đau lòng nhớ Mẹ dệt vần thơ
Trải nỗi u buồn theo nét chữ
Công ơn dưỡng dục nợ ngu ngơ
Tuyết trắng xứ người cài núi bạc
Như hồn vong rũ giải khăn tang
Có gã lìa quê đời lưu lạc
Nhìn về đất Mẹ lệ hai hàng
Thầm đong hạt nhớ trời quê Mẹ
Nhớ thuở năm nào lạc tuổi thơ
Vọng lời ru mẹ ru nhè nhẹ
Lao xao con nước đục vô bờ
Đời ly biệt, Mẹ ơi con nợ
Nợ sinh thành dưỡng dục cù lao
Bao nhiêu hạt tuyết xôn xao vỡ
Là mấy hạt tình con chất cao !
Vivi